Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

TÌNH EM SÀI GÒN


TÌNH EM SÀI GÒN
Sài gòn có hai mùa mưa nắng,
tình ta yêu em
có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông ,
nên ta viết bài thơ ,TÌNH EM SÀI GÒN ,
tặng em làm vốn liếng ,
ngày mai em đi lấy chồng .
Sài gòn xuân về mai nở
hoa vàng đẹp aó em thơ .
tơ hồng ai giăng đầy ngỏ,
ta về bối rối trong mơ.
Sài gòn hạ về nắng đỏ,
nắng hôn đôi má em hồng,
xôn xao bướm vàng lối nhỏ ,
ta về rộn rã chờ mong .
Sài gòn thu về gió thổi ,
gió lùa mái tóc em bay ,
mơ màng bên khung cửa sổ,
thẩn thờ em nhớ thương ai .
Sài gòn đông về mưa đổ ,
mưa giăng mờ mịt phương trời .
em đi về qua lối nhỏ ,
mưa nhòa ướt áo em thơ .

Sài gòn đêm nao yến tiệc ,
nhà ai pháo đỏ rượu hồng ,
ta về chép trang thơ cũ ,
tặng người em gái sang sông…

 Dương Lam [vophubong]


=======================

 Nắng sắp tàn cũng vừa kết thúc một đêm một ngày ở Hội An. Đoàn xe lại quay về khách sạn Đông Phương ở Đà Nẵng ăn cơm chiều. Sau đó là buổi tối tự do, ai muốn đi chơi đâu tùy thích. Chúng tôi lại đón xích lô đi một vòng thành phố về đêm rồi thả bộ dọc theo bến sông Bạch Đằng hóng mát, ngắm Cầu Quay trên sông Hàn lung linh mầu sắc như hoa đăng rực rỡ. Có lúc tôi dừng lại thật lâu, nhìn xuống giòng sông đang chảy ánh bạc từ vầng trăng khuya lấp lánh. Trăng ơi, trăng đưa nước sông về đâu, mà giòng sông nhìn trăng không nói, chỉ lặng lẽ trôi để lòng tôi chợt muốn chở hết ánh trăng trong lòng sông đang gợn sóng ra biển nguồn bao la.



   Tận khuya, chúng tôi mới trở về. Chị Tâm lại mua mấy trái bắp nóng hổi dẽo ngon. Con đường từ bờ sông về khách sạn Phương Đông nằm ngay thị tứ ngả năm Phan Chu Trinh chỉ qua mấy vĩa hè đi bô.. Đêm nay, tôi lại nằm mơ thấy lạc vào khu vườn đầy hoa trái kết từng dẫy đèn lồng đẹp như ánh sao. Tôi không biết vườn hoa Thượng Uyển hay vườn hoa Địa Đàng đẹp cỡ nào nhưng vườn hoa trong giấc mơ của tôi đẹp với từng khóm hoa, từng ánh đèn sáng ro.i. Tỉnh dậy, tôi còn thấy mình luyến tiếc giấc mơ hay, rồi chợt buồn cười vì nhớ ra hồi chiều tôi mới đi xem những người nghệ nhân với đôi tay khéo léo đang trau chuốt từng nhánh tre, miếng lụa để tạo thành những chiếc đèn lồng đủ sắc mầu, xinh đẹp.

  Buổi sáng, tôi dậy thật sớm, kéo màn cửa sổ ngó ra ngoài thấy trời đang mưa, dưới đường còn thưa thớt xe cộ, bóng người. Trời vẫn chưa hừng sáng. Cơn mưa này chắc sẽ làm dịu mát khí hậu hôm nay, mấy ngày qua đã quá nóng bức ngột ngạt rồi.



   Phần điểm tâm sáng này có Mì Quảng, bún Chả Cá và những món đặc sản tôi ưa thích, tiếc rằng mới nếm vài món đã thấy no ngang rồi. May quá, khi chúng tôi ra xe thì trời cũng đã tạnh mưa. Xe chạy thẳng đến Ngũ Hành Sơn, cách đây hơn ba năm tôi cũng đã đến nơi này, giờ đi lại những hang động được vua Minh Mạng đặt tên cùng năm ngọn núi, vẫn thấy thích như: Động Quan Âm (trên núi Kim Sơn) có tượng thạch nhũ Phật Bà Quan Âm to bằng người thật, lóng lánh. Động Huyền Vi (trên ngọn Dương Hỏa Sơn) có năm tượng Phật và vách động chạm trổ nhiều hình khắc điêu luyện tạo nên không gian kỳ ảo. Động Huyền Không (trên núi Thổ Sơn) có hai pho tượng Thiện & Ác đứng chắn ngay lối vào động, bên trong có miếu cầu duyên, tượng thờ Tam Tạng, Bao Công... như thông tới trời qua thế đứng từ dưới sâu ngó lên các lỗ hổng trên vòm cao phủ mái rêu xanh, khói nhang tỏa mờ như mây. Động Tàng Chơn ( trên ngọn Thủy Sơn) có miếu thờ Thái Thượng Lão Quân, hang bàn cờ Tiên, động thờ các vị thần nước Chiêm Thành, gió lùa heo hút. Có chùa Tam Thai, Quan Thế Âm, Linh Ứng Tư..v.v... đang thong thả đổ từng hồi chuông ngân vọng khắp núi đồi, đèn nhang nghi ngút toả lớp khói mờ bay bay ra biền ngàn theo lớp mây xa.



   Chỉ tội khi leo qua các chùa chiền, thạch động thì hơi vất vả vì dốc núi cao, leo được vài chục bậc đá là vội tìm chỗ ngồi nghỉ... thở, rồi mới leo tiếp được. Tới trước sân chùa Linh Ứng nhìn ra biển khơi trước mặt, lòng ai không khỏi thấy mênh mông ý tưởng trong tâm hồn, cuộc sống con người thì hạn hẹp và trời đất thiên nhiên thì bao la. Núi non sông biển có thể tồn tại ngàn năm, thể xác con người có mất đi nhưng trí óc, tư tưởng cao siêu của các vị tiền nhân đức độ, thiền sư đạo hạnh vẫn truyền đạt được chân lý ngộ đến nhiều thế hệ mai sau. Mong cho đời sống ngắn ngủi của nhân gian bớt được những não phiền nghiệp oan.



   Bước trên bẩy tầng tháp vút cao, lòng khách vãng lai sẽ thấy lâng lâng bay bổng như phiến mây xanh trên nền trời. Tiếng chuông chùa ngân ngân xa, thả rơi nhẹ vào hư không giọt tâm thiền từ ti.nh. Cảnh thần tiên thoát tục như du nhập vào người, khiến tôi cũng thấy bâng khuâng. Thật hạnh phúc cho những ai đã lãng được sự đời trong tiếng mõ lằn chuông, rời bỏ được những tỵ hiềm, xa hoa phù phiếm, hão huyền.



   Trước sân chánh điện có trồng hai cây hoa cổ đại, hương nở thơm lừng, từng cành hoa sứ trắng rơi bay trong gió, vương trên các bậc thềm bên lối đi. Nổi bật nơi góc chùa là cây hoa phượng đỏ, bông nở từng chùm, rực rỡ tươi xinh. Tôi thích lắm vì gặp dịp hè nên mới được nhìn thấy lại mầu phượng hồng nở thắm nên vội nhặt mấy bông hoa về ép, như một dấu ghi kỷ niệm trước khi rời khỏi cổng chùa.



   Xuống chân núi, chúng tôi lại vui vẻ vào thăm các gian hàng mỹ nghệ chọn mua những mẫu tượng được gọt dũa từ khối đá lớn thành những hình thể Phật, Thần, người, động vật, ấm tách, lá hoa, trang trí đủ loại thật tinh xảo, uyển chuyển và mỹ thuật. Lên xe, khoe nhau những món quà, mới hay cùng một thứ nhưng mỗi người mua mỗi giá khác nhau vì người bán hàng ở đây cứ nói thách giá cao, người mua không biết đằng nào mà trả giá cho phải. Nên có người vui vì mua được rẻ, người ấm ức vì bị hớ giá nhưng rốt cuộc cũng nhìn nhau cười xòa, vì mắc rẻ gì cũng không đáng kể bằng cái công chọn lựa và đem về làm quà tặng cho người thân bởi tượng đá khá nặng và dễ vỡ, gẫy. Riêng tôi đã nhìn thấy dưới tầng một khách sạn có quầy lưu niệm bán hàng nhưng không chịu nhìn giá để mua ở đây cho tiện mà cứ ham mua ngoài phố lại không dám trả giá nhiều nên mua món nào cũng đắt hơn người khác lại mất công xách nặng mỏi cả tay.



   Vũ lại hối hả chúng tôi lên xe nhanh để còn đến bãi biển Non Nước. Rơi vào ngày thường nên sáng nay vắng vẻ, vài người chúng tôi xuống tắm biển, người ở trên bờ thưởng thức các món hải sản của nhà hàng và giải khát vì mặt trời cũng đã lên cao, nắng bắt đầu thổi rát. Bãi biển ở đây đẹp và sạch sẽ, nước êm trong cuốn hút chúng tôi chạy mau mau ra để giỡn đùa với sóng biển, ngờ đâu bãi cát trắng mịn màng dưới chân nóng như phỏng gót làm ai cũng giật mình chạy cho thiệt lẹ hoặc quay lui vào mang dép. Để đổi lấy những phút được tắm biển giữa khung cảnh đẹp xinh, thiên nhiên hùng vĩ, lúc lên bờ trở về khách sạn, ai nấy cũng đều bị sạm đen thấy rõ. Nhưng không hối tiếc chút nào vì bãi biển Non Nước quá tuyệt vời, mát trong êm ả và thơ mô.ng.



   Riêng tôi, lần đầu đến bãi biển Non Nước là nơi những người lính Việt Nam Cộng Hòa trong những ngày rút quân vào cuối tháng ba năm 1975, đã để lại bao giòng lệ nóng chẩy từ khoé mắt vào tim, những tâm trạng bàng hoàng đớn đau cho việc nước - nỗi nhà, cuộc chiến đấu cam go dành giữ Độc Lâ.p-Tự Do cho Tổ Quốc bao năm, phút chốc phải buông xuôi!? Nỗi đau rối bời như xé ruột của vị Tướng lãnh Quân đoàn I  Ngô Quang Trưởng khi phải hạ lệnh cho những người anh em chiến sĩ can cường tạm thời lui binh chờ tình hình thay đổi mà những biến chuyển từng giờ từng phút của địa bàn mặt trận miền Trung đang giao động tâm tư ông dữ dội trong thế cùng tiến thối lưỡng nan, lệnh trên lui binh phải cấp bách thi hành, nhưng lòng đau như nứt rạn bởi muốn cầm cự cùng trách nhiệm đang cưu mang với thành lũy với quân, dân vẫn cố chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, không muốn để miền Nam thân yêu rơi vào tay bọn người chủ nghĩa vô thần khát máu xâm lăng sẽ làm nát vụn cơ đồ, gây điêu linh thống khổ cho muôn vạn dân lành, đất nước dài thêm nỗi  tang thương trường hận nữa.





   Như tôi, sau hai mươi chín năm đến được nơi này, nhìn trời cao đất rộng của Non Nước, lòng cũng muốn hỏi vì đâu cơ đồ dân tộc mình nên nỗi hôm nay như những người chiến sĩ cầm súng năm xưa, tại sao dân tình vẫn còn hứng chịu lầm than đói khổ nhọc nhằn gần ba mươi năm qua chưa dứt, nhưng dường như chỉ có tiếng thở dài của trời đất mêng mông. Nhìn lớp sóng trùng khơi, tôi cũng liên tưởng tới những tiếng thét hờn căm của những người đã dâng hiến cả đời cho chính nghĩa Tự Do bỗng phải ngừng sự chiến đấu hiên ngang khi cuộc chiến còn đang dang dở, chưa kết thúc với Hòa Bình trong Tự Do Dân Chủ như niềm mong mỏi của toàn dân. Tôi dõi mắt tìm xem những linh hồn ấy có theo về trong tiếng sóng vang xa, âm dội lại với muôn trùng khắc khoải. Chắc chắn linh hồn họ vẫn rạng rỡ trên dãy núi Trường Sơn ngất nghểu kia. Và hào khí thanh xuân của họ vẫn rền vang theo lớp sóng mạnh mẽ cuồn cuộn đó. Ở tại bờ biển Non Nước này trong lớp người giữa thập niên bẩy mươi kể truyền lại con cháu nghe: có những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã dũng cảm trầm mình theo sóng nước cuốn trôi, không để lý tưởng chiến đấu cho Tư Do phải lụi tàn theo lớp sóng lui binh, thà chết quyết không để hổ danh một Quân Đội đầy nhuệ khí cao cả của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, trong đó có bóng dáng những người lính Thủy Quân Lục Chiến như Nguyễn Xuân Phúc, Dỗ Hữu Tùng.v.v... cùng bao người chiến sĩ liệt oanh khác nữa!


(còn tiếp)


  ngọc thủy,  mùa hè 2004



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét