Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

TÌNH XUÂN

KẺ ĐỠ NGƯỜI NÂNG

Chín mươi bốn tuổi động hồn xuân
Chợt thấy ai kia đẹp quá chừng !
Tuổi chín mươi hai dù nhếch nhác
Đêm nghìn lẻ một vẫn bâng khuâng
Nhìn lên mức đến nào ai thoát
Ngó xuống người theo ít kẻ gần
Đã trót gặp nhau thời ở lại
Khi cần kẻ đỡ có người nâng.

Lá chờ rơi

NÂNG

Thuở đó tới giờ vẫn đắm xuân

Lên non đâu có chuyện lưng chừng

Kẻ mong được viếng bồng lai mộng

Người cố lên thăm tuyệt đỉnh thần.

Dốc núí, đèo cao càng thắm thiết.

Lối mòn, động hẹp rất thân gần.

Ngày xưa mê mải quên trời đất

Và tới giờ đây vẫn thích nâng

Trần Mạnh Hùng

Câu 4 xin được thoát vần





TÌNH XUÂN


Đầu cành hoa gợi sắc khoe xuân,
Bướm lã lơi yêu gió nửa …chừng.
Từ buổi quen nhau lòng rạo rực,
Đêm về thương nhớ dạ bâng khuâng.
Xuân qua tình bậu càng tha thiết,
Ngỏ đến nhà em lại thật gần …
Còn nhớ hôm nào mưa xóm vắng,
Đường trơn em ngã...để anh nâng…


Tú lang thang


<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2011 06:18:17 bởi duonglam >

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét