Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Ngai vàng điện ngọc há thèm lo?..

 
 
TỰ LO THÂN

Hễ muốn sang sông tất luỵ đò
Chơi hoài ai lắm của mà cho
Phúc nghèo phận mỏng khôn giành giật
Sức mọn tài hèn dám kéo co
Vật giá leo thang đời giống ngựa
Tiền lương nhỏ giọt số như bò
Đói ăn thì phải lăn vào bếp
Gia cảnh nhà nào nấy tự lo !

Liên Hương


KHỔ HẾT LO

Muốn bước sang sông lại lỡ đò
Thương người người phụ lẻ ai cho
Chia tình hai lối thôi mơ tưởng
Thủ phận một thời chẳng duỗi co
Thuyền giữa nổi trôi chèo phải nạy
Đời trong bươi chải gối luôn bò
Qua cơn bĩ cực trời quang đãng
Xây mái gia đình khổ hết lo

Thanh Huy






NÉT ĐẸP TRỜI CHO

Hôm nọ sang sông phải mượn đò
Thấy người mang nét đẹp trời cho
Thon thon bóng hạc vờn mây nước
Thấp thoáng đồi xuân khéo lượn co
Không rượu cũng say lòng tục tử
Đôi dòng bút quẹt nét cua bò
Dám xin trao chút tình tao ngộ
Dâu bể mai nầy có kẻ lo !


Lá chờ rơi 13/08/11





SAY!!!

Qua sông lội suối lại chèo đò,
Cảnh vật ngàn xưa trời đất cho.
Đất phẳng đồi cao ngồi thẳng đứng,
Truông ngoằn * núi hẹp lượn quanh co.
Đường đời chớ ngại lên hay xuống,
Cõi thế nài chi lạy với bò,
Một giấc bên thềm say luý tuý,
Ngai vàng điện ngọc há thèm lo?..

Tú lang thang

*ngoằn = ngoằn ngoèo.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 09:46:37 bởi duonglam >

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét